We VIP&PRO
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
We VIP&PRO

nơi tụ hội của 8D và những người bạn
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...

Go down 
5 posters
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSat May 26, 2007 4:33 pm

-De^? -doc. -dc he^t' so^' truye^n. lay` min` -da~ ngo^n' ho*n 4h -de^? -doc. za` cam? nha^n. va` min` -da~ cam? nha^n. -dc the^m ra^t' nhiu` -diu` co' y' nghia~ ...
---------
ho^m nay tam. post 5 cai' -da~ -de^? -doc. ko^ bi. ngan' big grin !!!
===================
Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng.

Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...
Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.

Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.

Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."

Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."

Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."

Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"

Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"

Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"

Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"

Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"

Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"

Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"

Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!"
Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”

(Source: Internet)


Được sửa bởi ngày Sun May 27, 2007 5:26 am; sửa lần 2.
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Xin thầy hãy dạy cho con tôi   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSat May 26, 2007 4:34 pm

(Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học)
Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố...
Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng.

Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ.

Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất...

Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.

Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hòa nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.

Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.

Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.

Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...

Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông đang gào thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...

Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.

Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại.

Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn.

(Source: Internet)
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Có phải cháu sẽ chết ngay bây giờ không ?   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSat May 26, 2007 4:37 pm

Một bé gái mắc phải một căn bệnh rất hiếm gặp.

Để có cơ hội được cứu sống, cô bé cần được truyền máu của cậu anh trai 5 tuổi - cũng mắc phải căn bệnh ấy nhưng lại sống được nhờ cơ thể cậu có thể tự sản sinh được 1 loại kháng thể.

Bác sĩ giải thích điều đó với anh trai của cô bé, và hỏi cậu có sẵn sàng cho máu để cứu em gái mình không. Cậu bé do dự một lát, cậu hít thở sâu rồi nói : "Cháu sẽ đồng ý nếu điều đó giúp em cháu có thể khoẻ lại được"
Trong phòng bệnh, khi đang truyền máu, hai anh em nằm trên hai giường gần nhau. Cậu bé mỉm cười khi nhìn thấy đôi má em gái mình bắt đầu lấy lại được sắc hồng.

Rồi gương mặt cậu bỗng tái đi và nụ cười tắt dần.

Cậu nhìn bác sĩ, run run hỏi : "Cháu sắp chết rồi phải không ! Bác cố gắng cứu sống em cháu nhé !"

Cậu bé ngây thơ đến nỗi cứ ngỡ rằng cậu sẽ cho em gái hết tất cả máu của mình để cứu em rồi cậu sẽ phải chết.
Và cậu bé đã sẵn sàng để làm điều đó.

(Source: Internet)
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Bạn có nghèo không?   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSat May 26, 2007 4:37 pm

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo. "Ðây là một cách để dạy con biết quí trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" - người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười:

- Chuyến đi như thế nào hả con?

- Thật tuyệt vời bố ạ!

- Con đã thấy những người nghèo sống như thế nào rồi đấy!

- Ồ vâng.

- Thế con đã rút ra được điều gì từ chuyến đi này?

Ðứa bé không ngần ngại trả lời:

- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân, họ thì có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống, và họ có những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở cho nhau.

Ðến đây người cha không nói gì cả.

- Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.

Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ quá tầm tay. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Ðiều đó phụ thuộc vào cách nhìn, đánh giá và hoàn cảnh mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

(Source: Internet)
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Điều kì diệu   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSat May 26, 2007 4:39 pm

Tess chỉ là cô bé 8 tuổi. Và đó cũng là khi cô nghe thấy bố mẹ nói chuyện về em trai cô, Andrew. Tất cả những gì mà cô biết là em trai cô đang bị bệnh và gia đình thì hết sạch tiền. Thậm chí tháng sau cả gia đình cô sẽ phải chuyển đến một khu tập thể vì bố mẹcô không đủ tiền để thuê ngôi nhà này nữa.

Chỉ có một ca phẫu thuật cực kì đắt tiền mới cứu được em trai cô. Thế mà chẳng có ai cho vay tiền cả.
Tess nghe thấy bố cô nói chuyện với mẹ đang khóc lóc. Bố cô thì thầm vẻ tuyệt vọng:

- Chỉ có điều kì diệu mới cứu được nó thôi...

Tess chạy vào phòng ngủ của mình và lôi ra một cái bình nhỏ. Đó là một cái bình đựng mứt ( nhưng tất nhiên đã hết mứt ) mà cô nhặt được ngoài phố. Cái bình được giấu đằng sau cái tủ con đựng quần áo. Cô đổ hết những đồng tiền lẻ ra sàn và đếm một cách cẩn thận.

Tess đếm ba lần. Chính xác lắm rồi. Không thể có lầm lẫn gì được nữa. Cẩn thận đặt những đồng xu trở lại vào cái bình và lấy khăn tay quấn cái bình lại, Tess ôm cái bình chạy ra cửa hàng thuốc lá cách đó 3 dãy phố. Cô đứng kiên nhẫn đợi người chủ cửa hàng chú ý đến mình nhưng ông ta lúc đó quá bận rộn. Tess cố giậm chân để phát ra tiếng động bịch bịch nhằm được chú ý tới.

Chẳng thấy gì cả.

Cô hắng giọng vài lần, to hết sức.

Không ăn thua.

Cuối cùng cô lấy một đồng xu trong cái bình ra và đập nó thật mạnh lên mặt quầy hàng. Lần này hiệu quả !

- Cháu muốn gì ? - Người chủ cửa hàng liếc nhìn cô bé ăn mặc xuềnh xoàng, hỏi bằng giọng khó chịu - Bác đang bận nói chuyện với anh trai bác. Lâu lắm rồi bác không gặp ông ấy đấy, nên cháu đừng làm phiền!

- Nhưng cháu cũng muốn nói về em trai cháu - Tess kêu lên bằng giọng khó chịu không kém - Nó bệnh lắm, bệnh lắm... Nên cháu muốn mua một điều-kì-diệu.

- Cái gì ? - Người chủ chủ cửa hàng tò mò.

- Em cháu tên là Andrew. Nó bị sao đó đau lắm ở trong đầu. Bố cháu nói chỉ có điều-kì-diệu mới cứu được nó. Thế một điều-kì-diệu giá bao nhiêu ạ ?

- Ở đây không có điều-kì-diệu, cô bé. Người chủ cửa hàng bớt cáu kỉnh - Xin lỗi bác không giúp được cháu.

- Bác ơi nghe cháu - Tess kêu lên vội vã và cố kéo lại vạt áo cho có vẻ người lớn - Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ cháu sẽ trả dần. Bác cứ nói cho cháu biết giá đi?!

Anh trai của ông chủ cửa hàng ăn mặc rất sang trọng. Ông ta chạy ra khi nghe thấy tiếng tranh cãi ở bên ngoài. Ông hỏi Tess:

- Em trai cháu cần điều-kì-diệu loại gì ?

- Cháu không biết - Tess đáp, mắt đậy nước và giọng rung lên - Cháu chỉ biết nó ốm lắm và mẹ cháu nói nó cần phẫu thuật. Nhưng bố cháu không có tiền nên cháu muốn dùng tiền của cháu.

- Thế cháu có bao nhiêu tiền?

- Một đôla và 11 xu ạ ! Tess nói rành rọt - Đó là tất cả chỗ tiền cháu có bây giờ, nhưng nếu cần thì cháu tiếp tục để dành trả dần.

- A, thật trùng hợp - Anh của ông chủ cửa hàng thuốc mỉm cười - Một đôla và 11 xu - ĐÚng là giá của một điều-kì-diệu cho một em trai nhỏ.

Ông cầm lấy tiền từ tay cô bé, tay kia nắm tay cô và nói:

- Đưa bác tới nhà cháu. Bác muốn gặp em cháu và bố mẹ cháu. Để xem bác có điều-kì-diệu mà em cháu cần không.

NGười đàn ông nhân hậu đó là bác sĩ Carton Armstrong, một bác sĩ phẫu thuật chuyên khoa thần kinh khá nổi tiếng. Ông đã đưa em trai Tess vào viện. Ca phẫu thuật thành công, không phải trả tiền và chẳng bao lâu, Andrew được về nhà và khoẻ mạnh. Bố mẹ Tess đều vô cùng vui sướng vì sự việc xảy ra quá bất ngờ. Mẹ Tess cứ hỏi mãi:

- Ca phẫu thuật thật là kì diệu. Không biết nó tốn bao nhiêu...

Tess chỉ cười. Có lẽ Tess còn nhỏ nên cô chỉ nghĩ ca phấu thuật trị giá một đôla và 11 xu. NHưng bác sĩa Armstrong thì cho rằng nó trị giá một đôla và 11 xu và niềm tin của một cô bé.

( Kể lại một câu chuyện có thật về bác sĩ Armstrong ).
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Cà Phê Muối   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSun May 27, 2007 4:51 am

hum lay -dinh. update 5 truye^n nhu*g so*. bi. nham` ne^n lam`3 ca^u thoai !!!
==============
Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.

Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:

- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!

Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.

Cô gái tò mò:

- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?

- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.

Cô gái thật sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo... Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.

Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:

"Gửi vợ của anh,

Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em.

Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.

Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".

Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

(Source: Internet)
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Vết sẹo   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSun May 27, 2007 4:51 am

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo."Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm."Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

(Source: Internet)
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Một ly sữa   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSun May 27, 2007 4:53 am

Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.

Cậu bé uống xong, hỏi "Tôi nợ bạn bao nhiêu?"

"Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt."
Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tiến sĩ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh toán viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh.

Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn....

"Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa."
(Ký tên)
Tiến sĩ Howard Kelly.

Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt: "Cảm ơn ông!."
Đây là câu chuyện có thật. Dr. Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc, đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895

(Source: Internet)
-------------
-da~ spam cho 1 ngay` mo*i' ~~!!!
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Cổ tích Tình yêu   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeMon May 28, 2007 1:08 pm

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai. Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?". Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau. Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn. Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em." Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeMon May 28, 2007 1:08 pm

Tháng 2/1975 khi mới 50 tuổi, lần đầu tiên Thatcher được chọn làm lành tụ đảng Bảo Thủ. Bà cho gọi Ronald Miller, người chuyên viết diễn văn cho người tiền nhiệm của bà là Edward Heath (Thủ tướng Anh giai đoạn 1970-1974).Trong không khí nghi ngờ lẫn nhau của buổi làm việc đầu tiên, Miller được yêu cầu soạn bài diễn văn cho một cuộc họp chính trị vào ngày hôm saụ Một lúc sau, Miller quay lại đọc bài diễn văn mình vừa viết cho Thatcher nghẹ Bài diễn văn kết thúc bằng một câu trích dẫn (mà người ta thường lầm tưởng là của Abraham Lincoln) :

"Bạn không thể mang lại sự thịnh vượng bằng cách khuyến khích tính tằn tiện. Bạn không thể giúp kẻ yếu trở nên vững mạnh bằng cách làm suy yếu kẻ mạnh. Bạn không thể giúp những người nhỏ bằng việc chia cắt kẻ lớn. Bạn không thể giúp người làm công ăn lương bằng cách hạ bệ người trả lương. Bạn không thể nuôi dưỡng tình bằng hữu khi khuyến khích lòng hận thù giai cấp. Bạn không thể giúp người nghèo bằng cách triệt hạ kẻ giàu. Bạn không thể thiết lập nền an ninh bền vững trên số tiền đi vaỵ Bạn không thể thoát khỏi sự phiền muộn khi tiêu nhiều hơn số tiền bạn kiếm được. Bạn không thể tạo dựng ý chí và lòng can đảm nếu lấy đi óc sáng kiến và tính độc lập của con người. Bạn không thể mãi mãi cứu giúp mọi người nếu làm thay cho họ những điều mà họ có thể và lẽ ra phải tự làm lấy".

Thatcher lặng thinh nghe Miller đọc bài diễn văn. Khi kết thúc, bà cũng không nói một lời nhưng ngồi xuống lấy một tờ giấy trong túi viết vài chữ rồi đưa cho Miller. Trong đó, bà viết "Tôi sẽ không bao giờ đi bất kỳ đâu mà không cầm theo bài phát biểu này".
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Phần quan trọng nhất trên cơ thể   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeMon May 28, 2007 1:08 pm

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"

Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con." Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì." Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."

Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.

Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.

Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."

Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"

Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."

Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
Về Đầu Trang Go down
meo_lady
Admin nghỉ hưu
Admin nghỉ hưu
meo_lady


Nữ
Tổng số bài gửi : 102
Age : 30
Registration date : 24/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeMon May 28, 2007 2:25 pm

dài quá tớ cảm nhận đc sự đau mắt ^^
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/autumnwind1710
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeMon May 28, 2007 4:57 pm

ne^u' -dau ma(t' thi` tai. " meo meo meo ru*a? ma(t. nhu*meo` -da^y' chu*'hehe " cu*' -do^? tai. ..

Note: topic nay` chi? post truye^n. ko^ spam va` post bai` . -de^` nghi. admin del he^t' -di

--------
Da~ nhac' -di nha(c' lai. ko^ spam vao` topic nay` ma` noi' mai~ hem hiu?
... Ye^n ta^m sau topic truye^n nay` se~ -de^n' chuye^n cu*o*i` hay la` may lam` truye^n cu*o*i` lun -di ( ko spam topic nay nu*a -da^u nha )
--------
sorry moi. ng` vi` mang. to*' dao. nay` lag ko update -dc


Được sửa bởi ngày Wed May 30, 2007 4:20 am; sửa lần 2.
Về Đầu Trang Go down
meo_lady
Admin nghỉ hưu
Admin nghỉ hưu
meo_lady


Nữ
Tổng số bài gửi : 102
Age : 30
Registration date : 24/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeMon May 28, 2007 4:59 pm

yên tâm khi nào tớ cân bằng thì tớ đọc hết ^^. Lúc đó cố gắng hiểu những gì tớ pm tongue
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/autumnwind1710
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Cậu bé và người cha   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSun Jun 03, 2007 6:10 am

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh...

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này". "Ừ... ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

(Su*u ta^m` )
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Con Yêu mẹ   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSun Jun 03, 2007 6:21 am

Người mẹ mệt mỏi trở về nhà từ cửa hàng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai 8 tuổi, lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “Lúc con đang chời ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì John lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”

Người mẹ than thở rồi nhướn lông mày: “Bây giờ nó đâu?”. Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ là thường thể hiện sự tức giận. Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm! Trong 10 phút, người mẹ mắng con mình, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra làm sao.

Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà thấy càng bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên.

Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết: “Con yêu mẹ” được viền bằng một trái tim!

Và giờ đây bao thời qua qua đi, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người:
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Những điều mà mẹ ước cho con   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSun Jun 03, 2007 6:21 am

Mẹ là người luôn mong múôn chúng ta thành những người tốt có ích trên xã hội.Đây là bài víêt mà mình muốn gửi gắm cho các bạn về những điều mà mẹ muốn cho tất cả chúng ta.

Mẹ mong con biết thế nào là mặc lại quần áo cũ của anh chị, là ăn lại thức ăn thừa của ngày hôm qua… là đói, là mệt, là đổ mồ hôi... Mẹ thực sự mong như thế.

Mẹ mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn. Biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin. Và cư xử trung thực ngay cả trong những chuyện chỉ mình con biết.

Mẹ mong con biết lau dọn nhà cửa và biết rửa xe, và mẹ mong đừng ai tặng con một món quà đắt tiền khi con mới 17 tuổi.

Mẹ mong con một lần nhìn thấy một chú bê con ra đời, và biết chăm sóc con chó già ốm yếu, xấu xí và thường nằm bẹp góc nhà.

Mẹ mong con đánh nhau đến sưng mắt để bảo vệ một điều mà con vẫn hằng tin.

Mẹ mong con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng được nếu con kẻ một vạch phấn để ngăn đôi căn phòng, nhưng nếu em con muốn chui vào chăm ngủ cùng con vì nó sợ cái gì đó lúc nửa đêm thì mẹ mong là con hãy ôm lấy em.

Và khi con muốn chơi trò chơi điện tử, còn em con muốn con chơi cùng thì mẹ hy vọng là con sẽ chọn em.

Nếu con muốn một cây súng cao su, mẹ mong bố con dạy con tự làm lấy một cái thay vì cho tiền con để mua nó. Mẹ mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con biết sử dụng computer, con vẫn biết làm tính nhẩm.

Mẹ mong con bị bạn bè chê cười khi con xô đẩy, trêu chọc một bạn gái. Và khi con chạy về mách bố con, bố sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn.

Mẹ mong gì con bị trầy da khi leo núi, bỏng tay khi nấu bếp và dính lưỡi khi dại dột liếm đá. Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dạy con rất nhiều điều về sự cẩn trọng và giữ an toàn cho bản thân con, vì con và những người yêu thương con.

Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc lá vào mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy, thì mẹ mong con đủ thông mình để nhận ra rằng người đó không phải bạn con.

Mẹ thực sự mong con dành thời gian đi câu cá với ông.

Đó là những điều mẹ mong con nhận được mỗi ngày. Những giờ phút khó khăn, thất vọng, làm việc chăm chỉ và hạnh phúc.

(4rum TLBB)
Về Đầu Trang Go down
Xjpych4n
Học sinh mới



Tổng số bài gửi : 3
Registration date : 28/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeSun Jun 03, 2007 5:11 pm

co' ve? chau dim va` vu~ anh thong' tri. server nhj?.Viet' nhiu` wa' ( xi` pam cho vui chu' dung` hiu? nham` nha )
Về Đầu Trang Go down
spice_girl_9x
Tổ trưởng
spice_girl_9x


Nữ
Tổng số bài gửi : 36
Age : 30
Registration date : 24/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeWed Jun 13, 2007 9:50 am

spam th0aj? maj' éh!
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/spice_girl_9x
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Hãy Thắp Lên Một Que Diêm   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeThu Jun 14, 2007 4:46 am

Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :

- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.

Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:

- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".

Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:

- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.

Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên :

- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !

Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.

Ông John Keller kết luận :

- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.

Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác.
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Lời nói như bông gòn   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeThu Jun 14, 2007 4:46 am

Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, có 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo. Mọi người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na...Trong vùng ko ít đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của người vợ,là 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô. Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối. Hắn ngạc nhiên lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói: -Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, ko thể nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được.
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Chuyện cây táo   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeThu Jun 14, 2007 4:48 am

Cách đây rất lâu , ở 1 làng nọ có một cây táo cổ thụ .Hàng ngày có 1 cậu nhỏ hay ra chơi đùa với cây . Cậu leo trèo lên ngọn cây , hái táo để ăn và khi đã mệt mỏi cậu ngủ thiếp đi dưới bóng râm của nó . Cậu rất yêu quí cây táo và cây táo cũng thích chơi đùa với cậu. Thời gian trôi đi , cậu nhỏ gày nào đã lớn và không còn chơi đùa với cây táo nữa . Một ngày nọ cậu xuất hiện với vẻ mặt rất buồn bã . Cây táo muốn cậu chơi đùa với nó , nhưng cậu từ chối :

- Tôi không còn nhỏ nữa và tôi không muốn chạy xung quanh cây. Tôi muốn chơi đồ chơi kia nhưng tôi không có tiền để mua chúng .

- Tôi cũng không có tiền - Cây táo nói - nhưng cậu có thể hái các trái táo để bán và cậu sẽ có tiền .

Cậu trai rất mừng khi nghe đề nghị như vậy . Cậu hái hết các quả táo mang đi bàn và không trở lại nữa . Cây táo rất buồn vì nhớ cậu. Một ngày kia , cậu bé ngày nào đã trở thành 1 chàng trai , đến bên cây táo. Nó rất vui mừng và đề nghị cậu chơi đùa với nó. Nhưng chàng trai từ chối và đề nghị cây táo hãy cho chàng 1 ngôi nhà để gia đình của chàng trú ẩn.

-Tôi không có nhà để cho cậu - cây táo nói - nhưng cậu có thể chặt những tán cây của tôi để làm nhà .

Và thế là chàng trai chặt hết các tán cây, vui vẻ mang đi. Cây táo rất hạnh phúc khi thấy chàng trai vui nhưng không thấy chàng quay lại . Nó trở nên buốn bã và cô độc. Vào 1 ngày hè nóng nực rất lâu sau đó, người đàn ông - cậu bé lại xuất hiện. Và cây táo lại rất vui mừng. Nó muốn chơi đùa, nhưng người đàn ông ấy từ chối vì mệt mỏi . Ông ấy muốn có 1 chiếc thuyền để nghỉ ngơi và muốn cây táo giúp mình. Cây táo đề nghị người đàn ông hãy đốn thân cây to lớn của nó đề làm thuyền . Người đàn ông đốn cây và không xuất hiện nữa .

Cuối cùng , vào 1 buổi chiều , ông lão - cậu bé đã xuất hiện .

- Ôi con trai, bây giờ thì ta không còn gì để cho con nữa rồi - cây táo nói - Không còn những quả táo chín ngọt.

- Con không còn răng để ăn táo..

- Cũng không còn cành để con leo ...

- Con không đủ sức để làm việc dó.

- Thật sự ta không còn gì nữa , chỉ còn mỗi gốc cây - Cây táo khóc..

- Con không cần cái gì nữa cả . Chỉ cần 1 chỗ để nghỉ ngơi thôi .

Nói rồi ông lão ngồi lên gốc cây . Cây táo rất đỗi vui mừng . Nó cười qua làn nước mắt.

Đây chỉ là 1 câu chuyện ngụ ngôn . Cây táo là cha mẹ chúng ta . Khi chúng ta còn bé chúng ta rất thích chơi đùa với Bố , Mẹ . Nhưng khi chúng ta lớn thì chúng ta rời bỏ họ và chỉ quay về khi chúng ta cần lấy thứ gì hay chúng ta có những nỗi phiền muộn . Cha mẹ vẫn sẵn sàng tha thứ đón nhận chúng ta và làm tất cả những gì miễn là chúng ta được hạnh phúc

-----
hum nay thia' thui nhie' big grin
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Món quà dành cho những nhà thông thái   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeTue Jun 19, 2007 11:55 am

Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh. Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ tồi tàn, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK. Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm . Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền.Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô.Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young,t rong tay mỗi khi anh trở về.

Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ. Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim,Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa , một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh. Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên. Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta.Thứ còn lại là mái tóc của Della.

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng.Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô .Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát . Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả. Della cất tiếng hỏi:

'Bà mua tóc tôi không?'

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo :' Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi'. Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống. 'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả. 'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.

Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả .Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ . Ðó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây . Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó. Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại. Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm :'Mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa.Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :' Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Ðừng nhìn em như thế , anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà.Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!'

'Em đã cắt mất tóc rồi à?'Jim hỏi.

'Ðúng thế ,em đã cắt và bán rồi ,vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói.

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'Em nói là em đã bán tóc à?'
'Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy .

'Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này'.

Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: 'Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em .Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Chiếc hộp tình yêu   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeTue Jun 19, 2007 11:56 am

Có một người cha đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng.Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha:

“Con tặng bố!”. Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng. Ông mắng con gái: “Bộ con không biết là khi tặng quà cho người nào thì trong hộp phải có một cái gì chứ?”. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: “Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!”. Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ. Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp. Trong đời sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình và từ thượng đế. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.
Về Đầu Trang Go down
TruongVuAnh
S-Mod
S-Mod
TruongVuAnh


Nam
Tổng số bài gửi : 338
Age : 31
Localisation : 0h Y3ar
Registration date : 23/05/2007

[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: 2 đô la và 1 giờ   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitimeTue Jun 19, 2007 11:57 am

Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Được chứ, con hỏi gì - Ông bố đáp.

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả ? - Ông bố hết kiên nhẫn.

- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?

Ông bố rất bực mình:

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa. Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...   [Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận... Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[Truyện ngắn sưu tầm] Đọc và cảm nhận...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
We VIP&PRO :: ClassD :: Chat chit - Linh tinh-
Chuyển đến